MỘT MAI NGƯỚC MẮT TRÔNG RA – NHÌN CON CHẲNG RÕ, MẸ CHA CHỚM BUỒN
Còn nhớ lúc con mở mắt chào thế giới, mẹ cha đã ở đó chăm chú ngắm nhìn gương mặt con. Từ đôi mắt kháu kỉnh sáng lắp lánh đến những đốt ruồi nhỏ, cả hai đều ghi nhớ, chẳng sót một chi tiết. Khi con lớn, từng đường nét trên gương mặt thay đổi, thể chất phát triển - “vai năm tấc rộng” cũng chính cha mẹ là người bên cạnh dõi theo và chứng kiến. Cả thế giới của cha mẹ nhìn nhiều điều hay, ngắm nhiều thứ đẹp đẽ, nhưng có lẽ hạnh phúc và rỡ ràng nhất vẫn chính là nhìn thấy hình ảnh con – gương mặt quen với dáng người thân thuộc.
Nếu thời gian cho con cơ hội phát triển một thể chất khỏe mạnh để vào đời thì thời gian lấy đi của cha mẹ trí lực để thích ứng với thế giới, trong đó có thị lực. Chính đôi mắt chứng kiến con từng bước chập chững lớn lên giờ đã không thể nhìn rõ xung quanh bởi những chứng bệnh tuổi già. Giống như một chiếc cửa kính, trải qua chừng ấy nằm lặng lẽ chứng kiến bao buồn vui của căn nhà thì cũng có lúc phủ đầy bụi mờ bởi những tác động khó tránh bên ngoài. Thế giới của cha mẹ dần mờ đi như những bức ảnh bên dưới, đáng buồn thay khi trong thế giới ấy hình ảnh của con – người mà cha mẹ yêu thương nhất cũng dần trở nên nhạt nhòa. Sẽ ra sao nếu một mai ngước mắt trông ra, cha mẹ không nhìn rõ và có thể quên mất gương mặt của đứa con mình đã chăm sóc bao năm?
---------
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN MẮT SÀI GÒN
Hotline: 1900 555 553