Câu chuyện trầm cảm của bà bầu: Khi mang thai, tôi tiếc cuộc sống cũ của mình!
Không gì mô tả được cảm giác tang thương, mất mát mà tôi cảm thấy!
Vào tuần thứ 10 thai kỳ, tôi đã được siêu âm. Thật thú vị khi nhìn thấy em bé của chúng tôi, nhưng sau đó cùng ngày tôi nhận được một cú điện thoại: Bác sĩ đã nhận thấy một nếp gấp da cổ dày, có thể là một chỉ báo nguy cơ hội chứng trisomy cao (như hội chứng Down) hoặc khiếm khuyết tim nghiêm trọng.
Sáu tuần tiếp theo là một kết quả không rõ ràng, tôi tìm hiểm trên nhiều các diễn đàn trực tuyến và thực hiện nhiều thử nghiệm hơn. Cuối cùng, không có gì sai cả. Con tôi, họ nói với chúng tôi, là một cô gái khỏe mạnh. Cuối cùng, tôi có thể thoải mái tận hưởng thai kỳ của mình và gắn bó với bé gái đang phát triển của tôi. Nhưng tôi không làm được như vậy, thay vào đó, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm nghiêm trọng.
Tôi bị trầm cảm như một thiếu niên, vì vậy tôi nhận ra nó ngay lập tức: cảm thấy tuyệt vọng và cô đơn. Nhưng điều làm cho tình trạng trầm cảm của tôi trong khi mang thai trở nên khác là tôi cảm thấy như tôi đã đánh mất danh tính của mình, mất đi cuộc sống cũ của mình- như tôi đã chết. Tôi chỉ ngồi quanh nhà và khóc, không thể làm gì cả.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian tìm kiếm trên mạng một cái tên cho tình trạng của mình. Tôi tìm thấy rất nhiều thông tin về trầm cảm sau sinh, nhưng tôi chẳng đọc được những gì mô tả cảm giác đau đớn mà mình trải qua trong thời kỳ mang thai.
Sự rõ ràng giữa cái bụng đang một lớn lên và em bé đang phát triển chỉ nhắc nhở tôi thấy sự khác biệt rõ ràng về cảm giác của tôi và cảm giác của mọi người về thai kỳ của tôi.
Chồng tôi cố gắng hết sức để ủng hộ tôi nhưng tôi chỉ có thể nói rằng mình đang làm tổn thương cảm xúc của anh ấy khi luôn cảm thấy buồn chán về cuộc sống mới cũng như chương mới cuộc đời của mình.
Tôi đã không nói với bác sĩ về tình trạng trầm cảm của mình. Thật là mỉa mai, bởi vì tôi là sinh viên y khoa, vì vậy bạn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ biết rõ hơn. Nhưng tôi không muốn uống bất kỳ loại thuốc nào, vì sợ nó có thể gây hại cho em bé. Tôi sợ bác sĩ của tôi chỉ cho tôi biết "nguy cơ cao" và nhấn mạnh rằng tôi phải dùng thuốc chống trầm cảm và sau đó quấy rầy tôi với những câu hỏi về việc tôi có cảm giác làm hại con mình hay không.
Cách duy nhất để điều trị chứng trầm cảm là liệu pháp mà tôi đã cố gắng. Nhưng tôi không thích bác sĩ trị liệu của tôi. Cô ấy dường như không hiểu cảm giác của tôi và tôi không có thời gian hoặc tiền bạc để chuyển sang các nhà trị liệu khác cho tới khi tôi cảm thấy giữa tôi và họ có sự kết nối.
Tôi cảm thấy có lỗi - bởi vì ngay cả lúc buồn nhất, tôi cũng hiểu rằng con tôi chẳng làm gì nên tội mà phải chịu đựng những điều này. Tôi nợ cô bé một bà mẹ tốt và tôi không cảm thấy mình là một bà mẹ tốt khi cứ suốt ngày khóc lóc, rầu rĩ.
Điều gì đã giúp tôi khi tôi cảm thấy chán nản?
Cuối cùng thì nước ối cũng vỡ, khi điều này xảy ra tôi đã bị sốc nhưng cũng cực kỳ vui mừng. Trong bệnh viện, mặc dù tôi không thể vượt qua được những điều khủng khiếp và khó chịu cho đến khi được gây tê màng cứng và cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau - 18 giờ sau khi nước ối vỡ - tôi đã rặn đẻ 2 lần và em bé ra. Điều này xảy ra rất nhanh sau khi thức dậy đến nỗi tôi mất một thời gian để hiểu nõ những gì đã xảy ra và con gái của tôi đã ở đây.
Đột nhiên, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào thứ xinh đẹp, nhỏ bé ấy và cảm thấy tình trạng trầm cảm của tôi bắt đầu nặng hơn.
Chắc chắn, tôi đã bị choáng ngợp và sợ hãi ngay từ đầu - đôi khi là một bà mẹ sẽ có vẻ khó chịu. Nhưng sự sợ hãi, rầu rĩ và buồn bã thống trị suốt thai kỳ của tôi đã qua đi khi tôi kết nối được với em bé của mình.
Những điều tôi muốn các bà mẹ khác biết
Việc hạnh phúc khi có em bé nhưng vẫn nuối tiếc cuộc sống trước khi có bé là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được. Tôi tiếc vì mình không thể tận hưởng thai kỳ nhiều hơn. Trong một số cách, tôi cảm thấy thai kỳ đã bị chính mình đánh cắp đi, bởi cả kết quả siêu âm độ mờ da gáy và sau đó là tình trạng trầm cảm của tôi.
Về mặt sinh học, chúng ta được lập trình để bảo vệ những em bé của mình, vì vậy rất tự nhiên khi bất kỳ thai kỳ nào cũng trở thành tất cả mọi thứ liên quan đến bé. Nhưng chúng ta cần nhận ra những hi sinh mà phụ nữ thực hiện bằng cách có em bé. Một phần của hành trình mang thai có thể cảm thấy giống như một quá trình đau buồn và khi một thai phụ trải nghiệm điều đó, chúng ta cần ở đó với cô ấy. Nếu bạn đang trong tình trang tương tự, hãy nói ra hoặc viết ra cảm xúc của mình và tìm kiếm sự hỗ trợ cần thiết.
Hai câu chuyện mang thai trái ngược nhau ở độ tuổi 20
Thật bình thường khi đôi khi bạn cảm thấy thất vọng, buồn chán nhưng khi bị trầm cảm thì những cảm xúc này có thể kéo dài hàng tuần, thậm chí hàng tháng.
Tất cả các thuốc điều trị trầm cảm đều đi qua nhau thai và được tìm thấy trong cả dịch màng ối và sữa mẹ. Một số loại thuốc trầm cảm được coi là có nguy cơ, và các vấn đề có thể xảy ra, mặc dù khá hiếm.
Khi bạn có thai kỳ nguy cơ cao, bạn sẽ cần thêm các cuộc thăm khám thai để kiểm soát tình trạng. Và càng nhiều xét nghiệm, càng nhiều cuộc hẹn càng có nghĩa là bạn phải đối mặt với nhiều căng thằng.
Có một thai kỳ và em bé khỏe mạnh là cả một nỗ lực không ngừng của cả bạn, bác sĩ và nhóm hỗ trợ chăm sóc cho bạn. Tự bản thân là một người tham gia tích cực trong việc chăm sóc và hỗ trợ mình sẽ giúp bạn đạt được mục tiêu đề ra. Dưới đây là những gì bạn cần biết để trở thành người tự cổ vũ chính mình tốt nhất.
- 1 trả lời
- 975 lượt xem
- Bác sĩ ơi, tôi cảm thấy chân mình to hơn trong khi mang thai. Điều này có đúng không, thưa bác sĩ? Bác sĩ giải đáp giúp tôi với nhé!
- 1 trả lời
- 634 lượt xem
Bác sĩ ơi, tình trạng trầm cảm khi mang thai của tôi có làm hại đến em bé không ạ? Cảm ơn bác sĩ!
- 1 trả lời
- 539 lượt xem
Em mang bầu được 24 tuần. Nhưng chả hiểu sao, dạo này em cứ hay buồn bã vu vơ, suy nghĩ lung tung rồi lại trào nước mắt ra, âm thầm khóc một mình... Như vậy là em bị trầm cảm rồi, phải không ạ?
- 1 trả lời
- 509 lượt xem
Em mang bầu bé thứ hai được 6 tháng. Trước khi mang bầu, em có bị trầm cảm sau sinh dạng vừa. Bác sĩ kê toa thuốc trị trầm cảm cho em trong vòng nửa tháng. Uống gần hết thuốc, em cảm thấy dùng thuốc không tốt bằng điều trị tâm lý nên đã ngưng, không điều trị tiếp nữa. 2 tuần tiếp đó, em vẫn có kinh đều. Rồi em bị cảm, uống 2 viên Tiffy thì khỏi. Hôm sau, thấy trễ kinh 5 ngày, em đi siêu âm thì thai vẫn chưa làm tổ trong tổ trong tử cung. 17 ngày sau, đi siêu âm tiếp thì em có túi thai 5 tuần. Khi thai 12 tuần rồi 20 tuần, em đi siêu âm 4D và làm xét nghiệm sàng lọc, bs bảo "mọi chỉ số đều tốt". Giờ, em lo nhất là trước khi có thai, em có dùng thuốc trầm cảm. Và lúc thai chưa làm tổ, em có uống 2 viên tiffy. Vậy, liệu em bé có bị ảnh hưởng nhiều không ạ?
- 1 trả lời
- 4479 lượt xem
Cuối tháng trước, em vẫn có kinh bình thường. Hai ngày sau khi có kinh, em bị nhiễm siêu vi viêm mũi dị ứng và tim đập nhanh trong trạng thái hồi hộp. Đi khám, bs kê cho em đơn thuốc trong 1 tháng: amilavil 10mg, magnesi- B6 470mg, sedtyl (Desloratadin 5mg). Em uống được 20 ngày thì ngưng lại, không uống nữa. Trung tuần tháng này, em thử que thì phát hiện có thai. Theo thời gian trên, em uống thuốc như vậy liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không ạ?