Wow không thể tin được mình sẽ làm tốt đến thế (chắc hẳn là nhờ có thuốc giảm đau và thiết bị bơm truyền giảm đau). Như vậy tôi đã vượt qua đêm qua khi không uống một giọt nước nào, cho đến lúc này đó là điều tồi tệ nhất trong tât cả những gì tôi đã trải qua haha. Hôm nay chúng tôi đến trung tâm phẫu thuật lúc 6h sáng (bây giờ là 3h chiều tôi đang ngồi gõ những dòng này). Đến đăng ký, thay áo choàng, cắm ống truyền và truyền dịch. Thực sự yêu cô y tá, cô ấy luôn cười khi làm tất cả thao tác với tôi. Cô ấy cho kháng sinh vào ống truyền và nói với tôi rằng một số bệnh nhân sẽ cảm thấy bị bỏng rát ở háng khi truyền loại kháng sinh này, nhưng may mà tôi không bị. Sau đó bác sĩ gây mê tới nói chuyện với tôi. Lời đầu tiên tôi nói với ông ấy là “làm ơn đừng giết tôi” hahha, biết ông ấy nói gì hok, chẳng nói gì chỉ nói “chết tiệt” haha, cũng không vừa nhỉ haha. Sau đó ông ấy giải thích với tôi về việc mọi thứ sẽ phát huy hiệu quả như thế nào. Rồi bác sĩ phẫu thuật bước vào trò chuyện hỏi han một lúc và bắt đầu đánh dấu trên bụng, vết sẹo ở vị trí khá thấp (mặc dù thực tế bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy nó). Sau đó tôi trở lại giường, bác sĩ gây mê quay lại là tiêm thuốc an thần vào ống tuyền, nó làm tôi có cảm giác như mình vừa uống 2,5 ly rượu trong vòng 5 giây, thật tuyệt vời. Sau đó ông ấy đưa tôi đến phòng phẫu thuật, yêu cầu nằm lên giường rồi đeo mặt nạ nói “đây là mặt nạ dưỡng khí” và điều tiếp theo tôi nhớ được là lúc mình thức dậy. Thực sự quá nhanh, trong khi đó ca phẫu thuật diễn ra thực tế là 1 tiếng rưỡi. Ông đấy đã chỉnh sửa cơ bụng bị tách ra 3,5cm, sau đó cắt bỏ đi khoảng 0,6 kg da thừa. Không cần hút mỡ.
Tôi nhớ câu đầu tiên mình nói khi thức dậy trong phòng phẫu thuật là “tôi còn sống” haha mặc dù lúc đó đang đau, thực sự rất đau. Mọi thứ rất căng chặt, bụng tôi phẳng như một tấm ván nhưng vẫn rất chặt. Tôi đã nói xin ngụm nước cả 30 lần. Tôi nằm trong phòng hồi sức khoảng 1 giờ đồng hồ, sau đó y tá giúp tôi đứng dậy ngồi vào xe lăn và được về nhà. Ngay lúc ấy tôi không hề buồn nôn, nhưng y tá cảnh báo trước là có thể lúc đi xe tôi sẽ bị và cô ấy đã đúng. Chúng tôi đã phải dừng lại 2 lần trên đường về nhà, lần đầu tiên tôi đã nhanh chóng nhét viên đạn vào hậu môn, chờ vài phút và nó phát huy tác dụng. Lại tiếp tục đi tiếp nhưng chỉ sau khoảng 5 phút cơn buồn nôn lại trở lại và nặng hơn. Tôi bắt đầu nôn, nhưng chẳng ra được gì, và vâng! rất đau. Chồng tôi tấp vào lề đường, tôi bảo anh ấy lấy cho một miếng bánh quy và ăn một nửa, cũng thấy khá khẩm hơn. Cuối cùng cũng về tới nhà, chồng bỏ cái xe tập đi bộ ra và tôi CHẬM CHẠP “lết” vào nhà, phải mất 20 phút để đi bộ từ ô tô vào phòng ngủ của chúng tôi, thật khó khăn và đau đớn. Cuối cùng cũng nằm được lên cái ghế tựa mà tôi đã thuê. Mọi người thử đoán xem những gì chúng ta chưa từng biết trước đây? Bạn dùng các khối cơ bụng của mình để NÓI CHUYỆN, đúng thế đấy, ít nhất là với tôi. Vài tiếng đầu tiên về nhà, khoảng từ 10 sáng đến 1 giờ chiều là bị đau nhất, kỳ lạ thật đấy, vì tôi nghĩ lẽ ra phải vẫn còn thuốc tê từ quy trình phẫu thuật. Vậy mà sao lại bị đau dữ dội đến thế, dù sao thà bị đau kinh dị còn hơn là buồn nôn. Một lúc sau mẹ tôi đến đỡ tôi đi tiểu, nói chung lúc này thấy mọi thứ khá ổn, không biết có phải là do cái bơm truyền giảm đau bên trong “đã được kích hoạt” phát huy hiệu quả hay không nhưng khá dễ chịu. Tôi đã uống Percocet 2 lần rồi, mỗi lần 1,5 viên cách nhau 4 tiếng (bác sĩ bảo có thể uống 2 viên luôn nếu cần). Ngoài ra tôi cũng uống kèm cả thuốc làm mềm phân nữa. Bây giờ vừa ngồi gõ những dòng này vừa uống trà Smooth Move đây mọi người ạ, hi vọng sẽ không bị táo bón quá nặng. Tôi cũng đi tiểu 2 lần rồi, lần thứ hai dễ dàng hơn lần đầu nhiều. À mà hai chân tôi cũng được đi Squeezer nhé, loại mà cứ 30 giây lại siết chặt chân lại ấy để duy trì máu lưu thông tốt. Có cái này thực sự cảm thấy khá tốt. Trước khi làm tôi rất sợ bị tình trạng cục máu đông, nên khi bác sĩ hỏi có muốn mang thiết bị này về nhà không tôi đã đồng ý luôn. Vậy là vừa được đeo trong quá trình phẫu thuật ở đó vừa được đeo ở nhà hihi. Mà tôi chỉ có 1 ống dẫn lưu thôi nhé, thấy mọi người thường có 2 cái, nó khá xinh xắn, không phiền phức gì đến tôi cả, hi vọng mấy ngày sau cũng thế.
Tóm lại sau khi làm cho đến thời điểm này tôi thấy khá ổn, dễ chịu và nhẹ nhàng hơn dự đoán trước đó. Mặc dù đọc các đánh giá của người đi trước thấy bảo mai sẽ là ngày tệ nhất, nên cũng đang phải chuẩn bị tinh thần đây. Mẹ tôi vừa đón bọn trẻ từ trường về, cho chúng vào gặp tôi một lát, còn bây giờ tôi sẽ “dành” cả tuần còn lại với mẹ và bố haha. Chúc mọi người hồi phục thật tốt nhé, chắc chắn có thời gian tôi sẽ cập nhật sớm.
chào bạn, theo mình biết: 1) nịt bụng không nên quá chặt đến nỗi làm bạn đau, chỉ cần nó đủ mạnh để ép làn da của bạn xuống. Cũng không được thít, ép vào xương sườn của bạn như muốn “nghiền nát” chúng hoặc làm bầm tím, như thế có thể khiến bạn đau. Hi vọng bác sĩ sẽ mặc lại cho bạn lỏng hơn để có thêm chút không gian mà thở. 2) mình không chắc chắn vụ uống Motrin lúc này có ổn không vì mình từng được nói không được uống loại thuốc này trong 3 tuần sau phẫu thuật. Chỉ cần Tylenol là được. Cố gắng nhé, chúc bạn may mắn trong buổi tái khám hôm nay.