Chào mọi người, tôi đang gõ cái này bằng máy tính bảng và nằm sấp. Sẽ cố gắng gõ hết trong một lần. Hôm qua tôi đến phòng khám lúc 8 giờ sáng vì đã thực hiện tất cả các xét nghiệm và thanh toán đầy đủ. Họ đưa tôi xuống tầng dưới để đăng ký và tôi đã gặp một trợ lý bác sĩ siêu tuyệt, nói tiếng anh rất giỏi. Anh ấy hỏi các câu hỏi cơ bản về lịch sử y tế của tôi cũng như cua rgia đình. Sau đó anh ấy đưa cho tôi một bao đựng phim chụp X quang khổng lồ cũng như kết quả từ bác sĩ huyết học và bác sĩ tim mạch. Sau đó tôi được yêu cầu lên tầng 4 để kiểm tra, ngay sau đó được đưa đến 1 phòng, thay áo choàng và bảo ngồi đợi Yily. Cô ấy đến sau khoảng 20 phút, sau màn chào hỏi, bắt đầu đánh dấu cho tôi. Trong khi đo, cô ấy bảo Samira hỏi xem tôi muốn gì. Tôi cho cô ấy xem một bức ảnh mong muốn và nói rằng, mục tiêu của tôi đầu tiên là độ nhô (của mông) sau đó đến hông “quả táo” căng tròn. Cô ấy nói 20% mỡ cấy vào sẽ bị tái hấp thụ và cô ấy nghĩ tôi có nhiều mỡ để có thể làm những gì tôi muốn. Tôi hỏi về việc gây mê toàn thân cô ấy bảo, sau khi xem xét bệnh án và tiền sử y khoa của tôi cô ấy và bác sĩ gây mê thấy việc gây mê toàn thân là không cần thiết. Cô ấy bảo, hình thức gây mê đó sẽ mất nhiều thời gian hồi tỉnh hơn và vì tôi không kết hợp làm căng da bụng hay bất kỳ quy trình nào khác, chỉ có hút mỡ và BBL nên cô ấy nghĩ tốt nhất là làm dưới hình thức gây tê màng cứng. Tôi không bận tâm, cũng không tranh cãi về vấn đề này, tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô ấy, ngoài ra việc uống Xanax vào sáng sớm hôm đó cũng khiến tôi rất bình tĩnh. Cô ấy hỏi lại để đảm bảo tôi không còn vấn đề thắc mắc nào nữa, sau đó động viên, trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn. Sau đó tôi được uống 1 viên thuốc màu xanh, rồi được gây tê màng cứng rồi nhanh chóng thiếp đi sau đó. Tôi không tỉnh dậy một lần nào trong quá trình phẫu thuật.
Điều tiếp theo tôi biết là khi thức dậy trong phòng hồi sức, lúc đấy mặc dù không lạnh nhưng người và răng của tôi cứ run rẩy và nói nhảm, thật khủng khiếp. Một y tá đến giúp tôi ra ngoài nhưng bất ngờ tôi ợ lên và nôn thốc tháo hết ra. Sau đó y tá phải thay ga giường và chăn mới cho tôi. Các cô gái khác ở đó đều có mẹ đi kèm, một cô ở đó đã giúp xoa lưng và cầu nguyện cho tôi khi tôi tiếp tục nôn lần thứ 2, thực sự rất biết ơn và cảm động.
Sau đó tôi cảm thấy tốt hơn nhưng cơn đau và cảm giác căng chặt lại ập đến. Lúc đầu tôi thậm chí còn không thể cử động tay và chân nhiều vì đau do hút mỡ nhưng sau một ít thời gian tôi bắt đầu di chuyển dễ dàng hơn. Mặc dù vậy điều tồi tệ nhất là không thể nằm nghiêng sang hai bên và bụng nhiều được. Mỗi giờ trôi qua tôi lại cảm thấy mình đang “hoàn tác” lại công việc của Yily bằng cách dồn quá nhiều trọng lượng và áp lực lên mông. Cứ 4 giờ y tá lại đến mang theo nửa ống thuốc mediocre và đảm bảo với tôi cơn đau do áp lực, cảm giác căng chặt là rất bình thường. Mọi người ở đó đều rất tốt và giúp tôi rất nhiều. Người chăm sóc của tôi cuối cùng cũng đến vào lúc 3 giờ sáng và anh ấy đã giúp tôi tìm thuốc Vicodin và thuốc chống buồn nôn, sau đó tôi kịp thời uống ngay lập tức. Ôi bây giờ TÔI ĐANG Ở THIÊN ĐƯỜNG, CÁC CÔ GÁI Ạ! Không còn cảm giác đau và áp lực, căng chặt ở mông nữa và có thể ăn bánh quy, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Khoảng 6h30 sáng một cô gái lại đến lấy máu để kiểm tra xem tình trạng huyết sắc tố của tôi thế nào. Nếu nó quá thấp tôi sẽ phải ở lại và truyền máu. Rất may của tôi ở mức 7, vì vậy mọi thứ đều ok. Khoảng 7h sáng, vài y tá đến, họ ghép đôi tôi và một cô gái làm bạn chung phòng. Tháo băng, vệ sinh bằng khăn lau của chúng tôi và quấn nịt bụng, loại nịt này có vẻ giúp ích rất nhiều. Họ làm việc rất nhanh nhưng nhẹ nhàng, hầu như tôi không thấy khó chịu gì cả. Sau đó họ giúp chúng tôi trở lại giường. Một lúc sau Yily đến, đánh giá tình trạng chúng tôi và xác nhận chúng tôi hoàn toàn có thể xuất viện. Cô ấy nói “xem nè, tôi cho bạn 1 vòng eo nhỏ rồi nhé”, đúng là nhỏ thật hihi tôi cảm ơn rất nhiều rồi ôm hôm chào tạm biệt. Cô ấy bảo chúng tôi phải ăn uống thật tốt và thường xuyên, uống nhiều nước và uống thuốc đều đặn, sau đó chúng tôi rời đi. Tôi lảo đảo ra khỏi phòng, y tá mời tôi dùng xe lăn nhưng tôi đã tự chối. Mọi người ai cũng khen tôi đã làm tốt đến thế nào.
Vì thế bây giờ tôi đã ở đây, 2 ngày sau mổ và cảm giác rất tuyệt. Bạn sẽ có xu hướng bị cứng hết người nếu nằm quá lâu, nhưng tôi đã tránh được tình trạng đó bằng cách đi lại quanh căn hộ. Ngoài ra còn liên tục thèm ăn và đi tiểu rất thường xuyên nữa. Tôi vẫn chưa đi số 2 (đi ngoài) lần nào nhưng dẫn lưu đã thoát dịch ít và chậm hơn rất nhiều, điều này tôi thấy thực sự rất tuyệt vì bây giờ vẫn còn khá sớm trong quá trình hậu phẫu. Vẫn quấn đồ nịt cỡ trung của Tily, tôi định sẽ tháo chúng ra và mặc cái cỡ vừa của mình khi giặt cái này. Tôi không lo lắng hay sao cả, chỉ mong sớm được giải thoát khỏi mớ lộn xộn này. Tôi hoàn toàn không đau chút nào cả, đã uống Vic tối qua và ngủ rất ngon, hôm nay sẽ chỉ uống thuốc giảm đau Bayer của tôi thôi vì tôi sẽ không tiêm thuốc chống đông máu heparin. Cảm giác rất tuyệt. Cơn đau tệ nhất là vào giữa đêm (khoảng mức 5/10), ban ngày mức độ đau khoảng 2,5/10.
Trên đây là vài bức ảnh hôm nay, ngày mai tôi sẽ được tái khám, yêu tất cả các bạn!
ow ý tưởng quá tuyệt vời, nhớ cập nhật xem nằm như thế thấy thế nào nhé bạn. Mà bạn được rút dẫn lưu sớm nhỉ, có vẻ hồi phục khá tốt và nhanh ấy.