Mình là Nguyễn Thị Như (SN 1995, ở thị trấn Phú Thứ, huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên). Mình là con thứ 2 trong gia đình có 3 chị em. Từ khi sinh ra, bố mẹ bảo mình vẫn bình thường. Nhưng từ lúc 4 tháng tuổi, mình bắt đầu có những biểu hiện của bệnh: da mặt chảy xệ xuống, người thì cảm giác không có thịt, chỉ có da với xương thôi. Cơ thể thì rất yếu, không làm được việc nặng, đi học cũng hay xỉu lên xỉu xuống suốt. Nói chung rất nhiều lần mình bị ngất, có lúc đang đi trên đường, mệt quá cũng ngất luôn, không biết gì hết. Cảm giác người mình cứ khô hết lại, chỉ có da với xương thôi, nhìn rất là sợ.
Năm lên 2 tuổi, khuôn mặt mình bỗng nhiên già đi trông thấy. Thương con nên dù hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn, bố mẹ mình cũng gom góp và vay mượn tiền của đưa mình đi chạy chữa khắp nơi. Nhưng, dù đã đến nhiều bệnh viện lớn nhỏ trên cả nước, tình trạng bệnh của mình vẫn không tiến triển. Thấy ngoại hình như bà lão của mình, nhiều người ác ý còn đồn thổi mình bị ma ám. Mẹ vì phải nghe quá nhiều lời nói không tốt về con mình nên mắc chứng trầm cảm, còn bố đã từng phải mời thầy cúng bái về chữa trị cho mình. Mãi đến sau này khi y học phát triển hơn, mình mới biết mình bị hội chứng lão hóa sớm, già trước tuổi – một trong những căn bệnh hiếm gặp trên thế giới.
Càng lớn, bệnh tình của mình càng nặng, khuôn mặt mình chảy xệ, trông già đi từng ngày. Trong khi bạn bè bước vào tuổi dậy thì, ngày càng trở nên xinh đẹp, phổng phao như thiếu nữ thì mình không khác gì bà lão 60 tuổi với làn da nhăn nheo. Khổ sở nhất là mỗi lần phải ra đường, gặp ai mình cũng bị mọi người chào là bà, là cô.
Càng mặc cảm về ngoại hình, mình càng quyết tâm phải học thật giỏi để không bị thua bạn kém bè. 12 năm liền mình đều là học sinh giỏi. Đến khi tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin của Đại học Phú Yên, trong khi các bạn khác đều xin được việc làm hết rồi, mình vẫn chưa xin được việc. Ngoại hình như bà lão, khiến chẳng công ty nào dám nhận mình.
Trong thời gian học đại học, mình đã dành thời gian tìm hiểu về phẫu thuật thẩm mỹ. Thấy có nhiều người “lột xác nhờ dao kéo” nên trong lòng mình cũng nhen nhóm mong ước được trở về đúng lứa tuổi của mình. Mình chỉ mong muốn được sống đúng lứa tuổi của mình thôi, không cần phải xinh đẹp. Thế rồi may mắn gõ cửa khi mình giành giải nhì trong chương trình “Hành trình lột xác năm 2017”. Phần thưởng là gói phẫu thuật gương mặt miễn phí do các bác sĩ đến từ Hàn Quốc thực hiện.
Sau khi thăm khám, các bác sĩ nhận định đây là một ca khó bởi mình bị căn bệnh lão hóa da bẩm sinh rất hiếm gặp với cả y tế thế giới, cấu trúc da đã biến đổi hoàn toàn. Hội đồng y khoa bao gồm các chuyên gia và bác sĩ chuyên khoa hàng đầu Bệnh viện Thẩm mỹ Kangnam và Hiệp hội Thẩm mỹ Hàn Quốc đã dành rất nhiều thời gian để hội chẩn, nghiên cứu và đưa ra biện pháp tốt nhất. Do đó, việc can thiệp phẫu thuật căng da trẻ hóa cho mình yêu cầu đội ngũ y bác sĩ tay nghề cao, phải thật sự am hiểu chuyên môn. Đồng thời, đòi hỏi áp dụng các kỹ thuật cũng như trang thiết bị máy móc tân tiến nhất tại Hàn Quốc hiện nay.
Sau khi tỉnh dậy sau ca đại phẫu thuật, mình cảm giác như không còn một chút sức lực nào cả. Mọi thứ đều đau đớn. Lúc đó mình cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng nếu mình vượt qua được thì mình có thể được thay đổi, mình có thể tìm được một việc gì đó tốt hơn, để lo cho gia đình, cho mẹ nhiều hơn. Nhưng đến khi quay về, thì mẹ đã không còn… Mẹ là tất cả với mình, vì lo lắng cho mình mà mẹ mới bị bệnh trầm cảm. Vậy mà giờ đây khi trở về nhà, mình đã không gặp được mẹ, đó là điều mình cảm thấy hối tiếc nhất.
Là con gái, ai cũng mong có một gia đình nhỏ để làm chỗ dựa vững chắc. Nhưng mình nghĩ sẽ không có ai đủ bao dung và rộng lượng để chấp nhận mình cả. Nên mình cứ tự cố gắng cho bản thân trước đi đã. Còn nếu có một điều gì đó ở trong tương lai… điều đó nếu có thì tốt mà không có cũng chẳng sao cả…
Năm lên 2 tuổi, khuôn mặt mình bỗng nhiên già đi trông thấy. Thương con nên dù hoàn cảnh kinh tế gia đình khó khăn, bố mẹ mình cũng gom góp và vay mượn tiền của đưa mình đi chạy chữa khắp nơi. Nhưng, dù đã đến nhiều bệnh viện lớn nhỏ trên cả nước, tình trạng bệnh của mình vẫn không tiến triển. Thấy ngoại hình như bà lão của mình, nhiều người ác ý còn đồn thổi mình bị ma ám. Mẹ vì phải nghe quá nhiều lời nói không tốt về con mình nên mắc chứng trầm cảm, còn bố đã từng phải mời thầy cúng bái về chữa trị cho mình. Mãi đến sau này khi y học phát triển hơn, mình mới biết mình bị hội chứng lão hóa sớm, già trước tuổi – một trong những căn bệnh hiếm gặp trên thế giới.
Càng lớn, bệnh tình của mình càng nặng, khuôn mặt mình chảy xệ, trông già đi từng ngày. Trong khi bạn bè bước vào tuổi dậy thì, ngày càng trở nên xinh đẹp, phổng phao như thiếu nữ thì mình không khác gì bà lão 60 tuổi với làn da nhăn nheo. Khổ sở nhất là mỗi lần phải ra đường, gặp ai mình cũng bị mọi người chào là bà, là cô.
Càng mặc cảm về ngoại hình, mình càng quyết tâm phải học thật giỏi để không bị thua bạn kém bè. 12 năm liền mình đều là học sinh giỏi. Đến khi tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin của Đại học Phú Yên, trong khi các bạn khác đều xin được việc làm hết rồi, mình vẫn chưa xin được việc. Ngoại hình như bà lão, khiến chẳng công ty nào dám nhận mình.
Trong thời gian học đại học, mình đã dành thời gian tìm hiểu về phẫu thuật thẩm mỹ. Thấy có nhiều người “lột xác nhờ dao kéo” nên trong lòng mình cũng nhen nhóm mong ước được trở về đúng lứa tuổi của mình. Mình chỉ mong muốn được sống đúng lứa tuổi của mình thôi, không cần phải xinh đẹp. Thế rồi may mắn gõ cửa khi mình giành giải nhì trong chương trình “Hành trình lột xác năm 2017”. Phần thưởng là gói phẫu thuật gương mặt miễn phí do các bác sĩ đến từ Hàn Quốc thực hiện.
Sau khi thăm khám, các bác sĩ nhận định đây là một ca khó bởi mình bị căn bệnh lão hóa da bẩm sinh rất hiếm gặp với cả y tế thế giới, cấu trúc da đã biến đổi hoàn toàn. Hội đồng y khoa bao gồm các chuyên gia và bác sĩ chuyên khoa hàng đầu Bệnh viện Thẩm mỹ Kangnam và Hiệp hội Thẩm mỹ Hàn Quốc đã dành rất nhiều thời gian để hội chẩn, nghiên cứu và đưa ra biện pháp tốt nhất. Do đó, việc can thiệp phẫu thuật căng da trẻ hóa cho mình yêu cầu đội ngũ y bác sĩ tay nghề cao, phải thật sự am hiểu chuyên môn. Đồng thời, đòi hỏi áp dụng các kỹ thuật cũng như trang thiết bị máy móc tân tiến nhất tại Hàn Quốc hiện nay.
Sau khi tỉnh dậy sau ca đại phẫu thuật, mình cảm giác như không còn một chút sức lực nào cả. Mọi thứ đều đau đớn. Lúc đó mình cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng nếu mình vượt qua được thì mình có thể được thay đổi, mình có thể tìm được một việc gì đó tốt hơn, để lo cho gia đình, cho mẹ nhiều hơn. Nhưng đến khi quay về, thì mẹ đã không còn… Mẹ là tất cả với mình, vì lo lắng cho mình mà mẹ mới bị bệnh trầm cảm. Vậy mà giờ đây khi trở về nhà, mình đã không gặp được mẹ, đó là điều mình cảm thấy hối tiếc nhất.
Là con gái, ai cũng mong có một gia đình nhỏ để làm chỗ dựa vững chắc. Nhưng mình nghĩ sẽ không có ai đủ bao dung và rộng lượng để chấp nhận mình cả. Nên mình cứ tự cố gắng cho bản thân trước đi đã. Còn nếu có một điều gì đó ở trong tương lai… điều đó nếu có thì tốt mà không có cũng chẳng sao cả…