Có lẽ, mình nên nói một chút về quy trình phẫu thuật. Mình thực hiện hút mỡ căng mô tumescent kết hợp làm săn chắc da bằng tia laser sau khi đã hút bỏ mỡ.
Mình được kê đơn Vicodin và Valium để giảm đau và bớt lo lắng trước/trong khi làm thủ tục nhưng ngớ ngẩn là mình đã quên mang thuốc theo khi đến phòng khám. Mình đến phòng khám sớm hơn khoảng 45 phút nhưng lại chỉ mang theo mỗi thuốc chống lo lâu Ativan haxx. Ngồi chờ một lúc trong phòng chờ thì y tá đến, cô ấy kiểm tra tình trạng chung của mình rồi phát cho một chiếc áo choàng và đôi giày bằng nhựa để mặc vào trong khi thực hiện phẫu thuật. Sau đó bác sĩ bước vào, chụp vài bức ảnh trước mổ. Chúng mình có nói chuyện một chút về các mục tiêu thực hiện của quy trình, sau đó ông ấy nhanh chóng vẽ đánh dấu lên mặt mình. Bác sĩ là người rất dễ gần và cởi mở. Ông ấy chia sẻ mọi thứ thật lòng chứ không có thái độ kiểu giả lả như những người thường làm kinh doanh khác. Nhân viên ở đây cũng rất đáng yêu, thân thiện và rất quan tâm đến bệnh nhân. Chấm điểm 5 sao cho môi trường ở đây.
Mình thấy có khá nhiều người nói là hút mỡ trong khi tỉnh táo hoàn toàn không phải là vấn đề gì đáng sợ, nhưng với mình thì khác, mình đúng vẫn còn là đứa trẻ to xác, cảm giác nghe tiếng dao kéo sột soạt và biết hết mọi thứ đang diễn ra thực sự khiến mình khá sợ.
Vài phút sau mình được một y tá nhẹ nhàng dắt lên bàn mổ, sau đó là một “ly cocktail” mà mọi người đều biết là cái gì rồi đấy, và quy trình bắt đầu. Y tá nắm tay mình và trò chuyện với mình trong suốt thời gian thực hiện, cô ấy thực sự đã khuyến khích, động viên và trấn an mình rất tốt, tiếc là không nhớ tên cô ấy.
Rất may bác sĩ đã treo một tấm vải lên trước mắt mình vì ánh sáng chói ở phòng phẫu thuật và có lẽ cũng vì không muốn cho mình nhìn thấy tất cả những dụng cụ phẫu thuật sắc bén đang hướng về phía xương hàm của mình.
Sau đó, cảm giác tê dại bắt đầu xuất hiện. Cảm giác tê tê gai gai ở cằm và dưới hai bên tai “cũng không khó chịu lắm”, mình nghĩ như thế và cố gắng trấn an bản thân. Nhưng sai rồi, những thứ tiếp theo chắc chắn là điều tồi tệ nhất của toàn bộ quy trình. Có lẽ là một cái ống - một cây kim tiêm - hay một cây đũa thép chứa dịch lỏng làm căng mô cần được đưa vào trong da thịt (mình đoán thế) để tạo ra những “kênh rạch” cho ống thông hút mỡ và cây cầm laser có thể đi qua. Ống dịch lỏng đó được đẩy/bơm vào qua vết rạch ở dưới tai mình, cảm giác cũng không quá đau vì đã được gây tê nhưng khi nó đi vào thì thấy cực kỳ khó chịu. Cảm giác cái ống này “đào” vào mặt mình chẳng khác gì việc ấn một thanh kim loại xuyên qua một miếng thịt lợn sống. Sau đó giống như có lực đẩy lại rất mạnh từ miếng thịt và một số âm thanh, “tiếng động từ thịt”. Cảm giác đau lúc này giống như bị đóng băng, rát rát ấy. Sau đó lại tiếp tục lặp lại các động tác tương tự ở dưới cằm và sau tai. Phần còn lại của quy trình nhìn chung khá dễ dàng. Bác sĩ trong quá trình thực hiện đều thông báo cho mình những gì ông ấy đang làm cũng như đã đến giai đoạn nào rồi.
Sau đó khi mình đã tê dại hoàn toàn, mỡ được hút ra. Giai đoạn này không mất quá nhiều thời gian, chỉ cảm thấy như có một sự rung động mạnh ở vùng quai hàm và cổ. Cuối cùng thanh laser được đưa vào, đưa qua lại xung quanh để thực hiện nhiệm vụ của nó.
Toàn bộ quy trình có lẽ chỉ diễn ra trong khoảng 30 đến 45 phút. Sau đó mình được lau chùi, đeo băng ép và được 1 y tá dẫn vào phòng thay đồ. Sau đó đợi mẹ đến đón về. Mặt và cổ mình bị sưng nhưng vẫn tê trong khoảng 9 tiếng đồng hồ sau đó. Khi hết tê thì cũng không đau lắm, hoàn toàn có thể chịu đựng được.