...Sau ca phẫu thuật mình tỉnh dậy, cảm giác đau đớn dữ dội. Nhớ rõ cảm giác chân run run, thực sự run rẩy luôn ấy, thi thoảng hai chân run run lại gõ vào nhau. Căn phòng hồi sức lạnh lẽo vô cùng, toàn thân bỗng dưng cũng lạnh run lên, nhưng mình đã đọc về điều này từ nhiều bài đánh giá rồi, nên cũng không thấy bất ngờ. Sau đó Dara có bảo mình bị lạnh run lên như vậy là phản ứng bình thường sau gây mê. Mình chỉ muốn khuyên mọi người 1 điều, trước khi bạn làm bất kỳ quy trình phẫu thuật nào, điều quan trọng là bạn tự tìm hiểu càng nhiều càng tốt tất cả mọi vấn đề liên quan đến trước, trong và sau ca phẫu thuật. Mặc dù mình đã muốn làm hút mỡ trong nhiều năm rồi nhưng đến khi quyết đinh thực hiện thì chỉ quyết định trong tích tắc, trước ngày phẫu thuật 1 tháng, nghĩa là mình chỉ có từng ấy thời gian để nghiên cứu, tìm hiểu về mọi thứ. Mỗi tối nếu có thời gian mình đều dành 30 phút lên youtube hoặc trang web này để tìm hiểu. Việc biết trước và hiểu rõ những gì sẽ xảy ra giúp mình không có cảm giác sợ hãi nữa. Tất nhiên vẫn có nhiều điều rất lạ mà mình không thể biết trước được vì mỗi người phản ứng mỗi khác, nhưng mình cảm thấy cho đến nay bản thân đã chuẩn bị được khoảng 75% những gì đã xảy ra với mình.
Sau khi tỉnh dậy khoảng 10 phút, y tá bảo đã đến lúc mình phải rời đi. Không nhớ là sau đó mình có gặp bác sĩ không nữa, nhưng hình như là không. Mình đã mang theo một chiếc váy dài màu đỏ, nhớ là bác sĩ phẫu thuật và cả bác sĩ gây mê đều bảo là váy màu đỏ đó sẽ giúp che giấu máu hahaha. Mình khuyên các bạn nên mang theo đồ nào đó dễ mặc vào, và chắc chắn không phải là quần. Thực tế mình nghĩ một chiếc áo choàng dài sẽ là lựa chọn tốt hơn nhiều so với một chiếc váy. Mình đã mặc quần nịt nên y tá giúp mình mặc váy và ngồi vào xe lăn. Họ đẩy mình ra, mình nhớ nhìn đồng hồ lúc ấy là 6h chiều. Vậy là mình đã ở đó tổng cộng 4 tiếng đồng hồ. Họ mở cửa ra và Dara đang đợi ở đó với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Thực sự trong khoảnh khắc đó mình rất biết ơn khi có Dara đợi mình ở đó. Dara trao đổi một chút với y tá, sau đó chúng mình đi. Người chăm sóc sau hậu phẫu thực sự rất quan trọng, cần phải biết cách chăm sóc mình theo đúng hướng dẫn. Dara bản thân là một y tá, và phòng khám bác sĩ cũng rất tin tưởng cô ấy, nên mình rất yên tâm. Mình biết cô ấy đã cập nhật liên tục tiến triển của mình cho cả bác sĩ và trợ lý của ông ấy, chẳng hạn như chụp ảnh vết mổ và gửi cho họ. Nếu bạn được người thân chăm sóc, điều quan trọng nhất là bác sĩ, y tá phòng khám phải dạy bạn và người đó cách đối phó với mọi thứ trong 72 giờ đồng hồ sau phẫu thuật. Đây chắc chắn là khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó Dara đẩy mình ra xe và giúp mình ngồi vào xe. Bây giờ mình đã 23 ngày sau mổ, nhưng vẫn còn nhớ như in rằng ngay cả khi đã ngày thứ 10 sau mổ rồi mình vẫn phải vật lộn với việc ngồi, nằm và đứng dậy nhưng mọi chuyện đều tốt hơn mỗi ngày. Mỗi buổi sáng mình đều phải bám chặt vào đầu giường để có thể ra, vào giường.
Sau đó tụi mình bắt đầu hành trình 20 phút về đến khách sạn. Cơn đau mà mình phải chịu đựng lúc đó khiến mình hối hận đến mức phải nói với Dara rằng, “tại sao mình lại đi làm điều này? Và mình đã làm cái gì vậy?”. Vâng, ngay lúc đó, cảm giác hối hận tột cùng vì đã quyết định thực hiện quy trình này, mình không thể tưởng tượng được chỉ qua một đêm lại bị đau đến mức thế này. Hi vọng mình không làm tất cả các bạn sợ, mình chỉ muốn chia sẻ sự thật thôi. Ngoài cơn đau, lúc đấy mình cũng thấy rất đói nữa. Mình đã không ăn gì từ nửa đêm hôm trước, tức là khoảng 18 tiếng đồng hồ. Sau đó Dara bảo nếu bây giờ mình ăn quá nhiều thì mình sẽ không thể giữ được, sẽ bị nôn hết ra thôi, nhưng mấy đồ ăn vặt nhẹ nhàng như bánh quy thì được. Vì vậy mọi người nhớ mang theo một ít bánh quy giòn, mềm nhé vì sau phẫu thuật chắc chắn sẽ rất đói. Tụi mình trở về phòng khách sạn, nằm xuống giường với những chiếc nệm và gối nhỏ để kê. Sau đó Dara để mình ở phòng và đi lấy súp ở một khách sạn gần đó. Mình nhấm nháp một lượng lớn súp sau đó uống thuốc giảm đau và kháng sinh. Không đùa đâu, chỉ uống giảm đau khoảng 15 phút là cảm giác cơn đau giảm từ 100 xuống còn 50 rồi. Sung sướng vô cùng vì mình sẽ không phải vừa ngủ vừa gặm nhấm cơn đau đó. Tuy nhiên sau khoảng 10 phút uống thuốc mình bị ói. Thuốc giảm đau đúng là vị cứu tinh nhưng cũng là nỗi ám ảnh. Chúng đã giúp giảm đau rất nhiều nhưng cũng luôn khiến mình buồn nôn dã man, mỗi ngày mình đều bị nôn một lần. Không biết có phải mình là người nhỏ nhắn hay không bao giờ uống bất kỳ loại thuốc nào vào người hay không mà thực sự rất nhạy cảm với những loại thuốc này. Sau khoảng 3 ngày, Dara gợi ý mình chuyển sang uống ibuprofen vì mình không thể chịu được tác dụng phụ của thuốc giảm đau nữa.
Mình đã lựa chọn để Dara ở lại qua đêm đầu tiên với chi phí bổ sung nhưng sau khi uống thuốc giảm đau mình cảm thấy thực sự có thể tự giải quyết mọi thứ. Ngoài ra mình cũng biết cô ấy luôn sẵn sàng nếu mình gọi khi cần nên đã bảo cô ấy cứ về để mình tự lo. Dara đặt báo thức cho mình lúc 2 giờ sáng để uống thuốc giảm đau và kháng sinh một lần nữa (đêm đầu tiên sau phẫu thuật ấy), lúc đó khoảng 8 giờ tối và khoảng 1 tiếng sau đó Dara rời đi. Lúc 2 giờ sáng mình thức dậy uống thuốc, cảm giác đói kinh khủng nên mình đã ăn thêm một chút súp cũ, may mà súp để ngay cạnh giường ngủ thôi. Mặc dù lúc này không có Dara ở đó nhưng mình khá bình tĩnh, cũng không bị đau kinh khủng như lúc mới phẫu thuật xong nên chắc có lẽ mình sẽ xử lý được các vấn đề trong quá trình hậu phẫu thôi. Áo nịt của mình lúc ấy cũng khá đẫm máu và dịch nhưng đã đệm vài miếng ở dưới để ngăn rỉ dịch ra giường. Cứ thế đêm đầu tiên khó khăn nhất nhưng mọi thứ khá suôn sẻ với mình, không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra cả.
chào bạn, nếu cơ bụng bạn yếu mình nghĩ căng da bụng sẽ là một lựa chọn rất phù hợp với bạn..
chào bạn, tôi không còn trẻ như bạn nhưng chúng ta có điểm chung là cơ bụng yếu. Bụng tôi cũng không bao giờ phẳng như bạn bè cùng trang lứa của mình, ngay cả khi tôi còn là một cô bé hay là một thiếu niên. Điều này thực sự khiến tôi rất tự ti và liên tục tập luyện để mong cải thiện. Nhưng có tập mãi cũng chẳng cải thiện tốt hơn được gì ngay cả khi tôi có tình trạng thể lực tốt nhất. Tôi có một khuôn mặt xinh xắn, nhưng nó không thể bù lại cho những thiếu sót ở vùng bụng của mình. Tôi cũng phát ngán vì luôn phải cố gắng che giấu, ngụy trang cho nó. Vì thế bạn hãy mạnh dạn làm bụng đi, tôi hiểu rõ cảm giác của bạn lúc này. Chỉ những người từng trải qua như chúng ta mới thực sự có thể hiểu được.